Gửi em! Người anh yêu!
Wednesday, August 14, 2013
-- Đêm nay, anh vẫn ngồi một
mình giữa căn phòng trọ khi xung quanh bốn bề đã yên lặng. Chiếc cửa sổ vẫn còn
mở toang để kịp cho những cơn gió se lạnh ùa vào.
Một cơn gió lạnh thổi qua người, thấm dần se buốt con tim anh em có biết không? Anh nhớ, anh gõ nhẹ bàn phím, anh suy nghĩ... Anh muốn viết kịp những gì còn vươn vấn để hồi tưởng lại một mối tình khó quên.
Đã từ bao lâu rồi? Mà thôi, nhớ làm gì, lúc nào mọi chuyện xảy ra với anh cũng như là hôm qua mà thôi. Khi mà anh còn là một anh chàng học sinh chỉ luôn ép mình né tránh mọi tác động bên ngoài. Anh ít nói chuyện, ít tiếp xúc với mọi người. Không phải bởi một lí do nào khác mà chính anh muốn tạo cho mình một không gian riêng của sự im lặng để có thể tập trung cho việc học của mình. Anh thấy mọi thứ xung quanh mình như tồn tại trong một thế giới riêng và hờ hững lạ thường. Anh chẳng quan tâm và chỉ muốn sống phần mình, bởi lẽ anh đâu biết rằng: Thế giới đó có em?
Quy luật của thời gian đâu có êm đềm trôi và bình yên đến vậy phải không em? Mọi thứ xung quanh cũng đã bắt đầu thay đổi nhiều.
Một buổi chiều nào đó, anh cũng không nhớ rõ nữa, cái ngày mà 2 lớp chúng ta kết nghĩa với nhau đó,anh đến trễ hơn mọi người, anh cũng không thích ồn ào , náo nhiệt nên anh cũng nhanh chóng tìm một chỗ mà không ai chú ý đến mình, và trong lúc mọi người chơi, anh cũng chợt nhận ra là có 1 người con gái rất quậy phá, đó là em. Em biết không, lúc đầu anh cũng không để ý lắm, mà cũng thấy em quen quen, thật không ngờ em là em gái của thèn bạn anh.Kể từ đó trở đi anh buồn vui lẫn lộn theo cảm xúc và nhịp đập con tim khi bắt gặp hình ảnh và giọng nói của em. Không nép mình với cuộc sống bên ngoài nữa, anh tự giải phóng cho mình một cánh của nhỏ để xua đi cái im ắng mà anh đã tạo ra bao bọc lấy mình bấy lâu. Lần đầu tiên trong đời anh thấy mình yêu đời và cuộc sống này trở nên vui đến vậy. Anh thấy mỗi ngày đối với anh thật vui và hạnh phúc biết chừng nào khi được nhìn thấy em.
Anh vẫn nhớ sau lần đầu tiên đó. Nhưng thật trớ trêu là cũng có thèn bạn thích em, nó cũng biết anh thích em, nhưng không biết là nó vô tinh hay cố ý mà cứ kể cho anh nghe những lần nó đi chơi với em,làm gì với em, mỗi lần như vậy anh lại cảm thấy như mình là người thứ 3.
Em có biết không? Anh đã suy nghĩ thật nhiều, bởi lẽ khi biết em anh thay đổi mình thật nhiều, làm một người hoạt bát hơn, mạnh dạn hơn khi đối diện với bạn bè, anh đã nói chuyện thật nhiều hơn, anh đã biết lắng nghe và tâm sự về tất cả mọi chuyện anh gặp phải trong cuộc sống này.
Rồi đến một ngày anh vội vàng nhận thấy tình cảm trong anh dành cho em lớn đến mức nào. Anh quyết định thổ lộ hết tất cả những suy nghĩ trong anh bấy lâu nay về em. Một tình cảm anh dành cho người con gái anh yêu sâu đậm đến mức nào. Anh bồng bột quá! Anh không suy nghĩ được rằng sẽ ra sao sau khi nói ra tất cả. Em đã từ chối anh. Anh buồn, anh khóc, anh giận để rồi lăn mình vào những đêm khóc và thức trắng triền miên. Anh đã không biết rằng: Khi anh nói ra là anh đã tự mình cắt đứt đi một tình cảm anh em thắm thiết. Có lẽ đã quá muộn rồi sau ngày hôm đó. Em đã lãng tránh anh một thời gian.
Anh thu mình lại trong vỏ bọc hôm nào để lẩn tránh tất cả, nhưng anh chợt nhận ra rằng: Mình phải thực tế chấp nhận và cần vững tin hơn. Không được khóc vì tình cảm không được chấp nhận. Hãy khóc vì mình đã được dạy cho nỗi buồn để vươn lên vì với anh em vẫn là người con gái anh yêu. Năm đó là năm cuối cấp, khi anh vào thành phố để ôn thi, lúc đó anh biết ở quê em làm gì, đi với ai, thật buồn là với người kia.Lúc đó anh không dám gọi cho em, dù học chung trường và cùng đường về sau giờ tan học nhưng anh luôn là người cuối cùng về sau em và người kia. Em có biết đâu rằng, anh luôn dõi theo sau em. Vẫn dáng người quen thuộc đó, vẫn đôi mắt thơ ngây và mái tóc dài bay trong gió đó hiện hữu trong tâm hồn anh. Để rồi anh đã mang theo một niềm tin có em luôn kề bên anh, dù đó chỉ là cảm giác.
Anh đậu đại học sư phạm, còn em thì lên 11. Em ít liên lạc với anh kể từ ngày đó. Em có biết không? Anh vẫn nhớ câu cuối mà khi em hồi đáp tình cảm của anh “Anh mãi mãi, mãi mãi là một người bạn, người anh tốt nhất mà em đã từng biết. Cảm ơn anh đã quan tâm và chia sẻ với em mọi điều bấy lâu nay.
Đã gần 3 năm trôi qua rồi em à! Dù mình cũng còn liên lạc với nhau nhưng em đã quên hay vẫn còn nhớ đến anh? Anh đã tự khắc sâu hình ảnh của em trong lòng này mà không thể nào làm phai mờ đi được. Anh biết có lẽ em đang trốn tránh anh và anh cũng đang tự lừa dối mình sẽ cố quên em. Nhưng em ơi! Làm sao? Làm sao để anh quên được em đây?
Em có biết không? Nếu được một điều ước cho mình trong năm mới này thì anh xin được gặp em trong mơ, để anh được nói rằng: “ Quên em, điều anh không thể làm được!”
Nhật ký buồn !!!
Một cơn gió lạnh thổi qua người, thấm dần se buốt con tim anh em có biết không? Anh nhớ, anh gõ nhẹ bàn phím, anh suy nghĩ... Anh muốn viết kịp những gì còn vươn vấn để hồi tưởng lại một mối tình khó quên.
Đã từ bao lâu rồi? Mà thôi, nhớ làm gì, lúc nào mọi chuyện xảy ra với anh cũng như là hôm qua mà thôi. Khi mà anh còn là một anh chàng học sinh chỉ luôn ép mình né tránh mọi tác động bên ngoài. Anh ít nói chuyện, ít tiếp xúc với mọi người. Không phải bởi một lí do nào khác mà chính anh muốn tạo cho mình một không gian riêng của sự im lặng để có thể tập trung cho việc học của mình. Anh thấy mọi thứ xung quanh mình như tồn tại trong một thế giới riêng và hờ hững lạ thường. Anh chẳng quan tâm và chỉ muốn sống phần mình, bởi lẽ anh đâu biết rằng: Thế giới đó có em?
Quy luật của thời gian đâu có êm đềm trôi và bình yên đến vậy phải không em? Mọi thứ xung quanh cũng đã bắt đầu thay đổi nhiều.
Một buổi chiều nào đó, anh cũng không nhớ rõ nữa, cái ngày mà 2 lớp chúng ta kết nghĩa với nhau đó,anh đến trễ hơn mọi người, anh cũng không thích ồn ào , náo nhiệt nên anh cũng nhanh chóng tìm một chỗ mà không ai chú ý đến mình, và trong lúc mọi người chơi, anh cũng chợt nhận ra là có 1 người con gái rất quậy phá, đó là em. Em biết không, lúc đầu anh cũng không để ý lắm, mà cũng thấy em quen quen, thật không ngờ em là em gái của thèn bạn anh.Kể từ đó trở đi anh buồn vui lẫn lộn theo cảm xúc và nhịp đập con tim khi bắt gặp hình ảnh và giọng nói của em. Không nép mình với cuộc sống bên ngoài nữa, anh tự giải phóng cho mình một cánh của nhỏ để xua đi cái im ắng mà anh đã tạo ra bao bọc lấy mình bấy lâu. Lần đầu tiên trong đời anh thấy mình yêu đời và cuộc sống này trở nên vui đến vậy. Anh thấy mỗi ngày đối với anh thật vui và hạnh phúc biết chừng nào khi được nhìn thấy em.
Anh vẫn nhớ sau lần đầu tiên đó. Nhưng thật trớ trêu là cũng có thèn bạn thích em, nó cũng biết anh thích em, nhưng không biết là nó vô tinh hay cố ý mà cứ kể cho anh nghe những lần nó đi chơi với em,làm gì với em, mỗi lần như vậy anh lại cảm thấy như mình là người thứ 3.
Em có biết không? Anh đã suy nghĩ thật nhiều, bởi lẽ khi biết em anh thay đổi mình thật nhiều, làm một người hoạt bát hơn, mạnh dạn hơn khi đối diện với bạn bè, anh đã nói chuyện thật nhiều hơn, anh đã biết lắng nghe và tâm sự về tất cả mọi chuyện anh gặp phải trong cuộc sống này.
Rồi đến một ngày anh vội vàng nhận thấy tình cảm trong anh dành cho em lớn đến mức nào. Anh quyết định thổ lộ hết tất cả những suy nghĩ trong anh bấy lâu nay về em. Một tình cảm anh dành cho người con gái anh yêu sâu đậm đến mức nào. Anh bồng bột quá! Anh không suy nghĩ được rằng sẽ ra sao sau khi nói ra tất cả. Em đã từ chối anh. Anh buồn, anh khóc, anh giận để rồi lăn mình vào những đêm khóc và thức trắng triền miên. Anh đã không biết rằng: Khi anh nói ra là anh đã tự mình cắt đứt đi một tình cảm anh em thắm thiết. Có lẽ đã quá muộn rồi sau ngày hôm đó. Em đã lãng tránh anh một thời gian.
Anh thu mình lại trong vỏ bọc hôm nào để lẩn tránh tất cả, nhưng anh chợt nhận ra rằng: Mình phải thực tế chấp nhận và cần vững tin hơn. Không được khóc vì tình cảm không được chấp nhận. Hãy khóc vì mình đã được dạy cho nỗi buồn để vươn lên vì với anh em vẫn là người con gái anh yêu. Năm đó là năm cuối cấp, khi anh vào thành phố để ôn thi, lúc đó anh biết ở quê em làm gì, đi với ai, thật buồn là với người kia.Lúc đó anh không dám gọi cho em, dù học chung trường và cùng đường về sau giờ tan học nhưng anh luôn là người cuối cùng về sau em và người kia. Em có biết đâu rằng, anh luôn dõi theo sau em. Vẫn dáng người quen thuộc đó, vẫn đôi mắt thơ ngây và mái tóc dài bay trong gió đó hiện hữu trong tâm hồn anh. Để rồi anh đã mang theo một niềm tin có em luôn kề bên anh, dù đó chỉ là cảm giác.
Anh đậu đại học sư phạm, còn em thì lên 11. Em ít liên lạc với anh kể từ ngày đó. Em có biết không? Anh vẫn nhớ câu cuối mà khi em hồi đáp tình cảm của anh “Anh mãi mãi, mãi mãi là một người bạn, người anh tốt nhất mà em đã từng biết. Cảm ơn anh đã quan tâm và chia sẻ với em mọi điều bấy lâu nay.
Đã gần 3 năm trôi qua rồi em à! Dù mình cũng còn liên lạc với nhau nhưng em đã quên hay vẫn còn nhớ đến anh? Anh đã tự khắc sâu hình ảnh của em trong lòng này mà không thể nào làm phai mờ đi được. Anh biết có lẽ em đang trốn tránh anh và anh cũng đang tự lừa dối mình sẽ cố quên em. Nhưng em ơi! Làm sao? Làm sao để anh quên được em đây?
Em có biết không? Nếu được một điều ước cho mình trong năm mới này thì anh xin được gặp em trong mơ, để anh được nói rằng: “ Quên em, điều anh không thể làm được!”
Nhật ký buồn !!!
Bài liên quan
:(
ReplyDelete