Chiều nhớ
Wednesday, August 14, 2013
- Chiều vô tình ngang qua lối vắng, em nghe tim mình rộn nhịp nhớ thương. Con đường lắng hồn vào điệu ru của gió, lá vẫn vương trên tóc của người xa lạ.
Chiếc lá nào ngày xưa vương trên tóc em? Bàn tay quen thuộc của anh không còn vuốt tóc em như những ngày nồng thắm. Em đã đi qua thời thương nhớ vu vơ, thoáng giận, thoáng hơn mỗi lần anh lỗi hẹn.
Từ ngày chia tay, em cứ dõi mắt về con đường kỷ niệm. Em thầm ngắm màu hoa mang dáng hình tim vỡ để thấy lòng ấm hơn và nỗi niềm như được sẻ chia. Loài hoa ấy gắn với kỷ niệm của hai chúng mình, biết bao lần anh cài lên tóc em. Sắc hoa tigôn như tình nhân của mặt trời, làm bừng sáng cả một khoảng trời, chạy sâu vào tâm trí của trái tim chớm biết nhớ thương.
Giờ mình xa nhau, sắc hoa cũng u buồn như vừa có cảnh chia ly. Chỉ còn mình em giữa bộn bề kỷ niệm, sắc nhạt của nắng buồn cho em nhớ anh hơn. Ngày xưa, mỗi khi trời trở lạnh, hai tâm hồn như hơi thở của nhau. Em cuộn tròn vào lòng anh, ủ tay vào tay nhau cùng mơ về một mái ấm màu hồng hạnh phúc và tiếng trẻ bi bô....Bao năm, giờ chỉ còn mình em với cô đơn. Em hoảng hốt, em sợ màu mây, sợ cơn gió thoảng qua làm bờ vai so lại. Em sợ cả cái nao lòng vì chạm phải kỷ niệm của ngày xưa. Em mãi như kẻ mộng du giữa hai bờ thương nhớ. Chiều nay, khoảng trời trước mắt em nhuộm màu u buồn, em nhớ anh như chưa bao giờ nhớ nhiều đến vậy. Chiếc lá vàng ngoài ô cửa chẳng dám lìa xa. Những cơn gió thoảng qua, có làn gió nào cho em gửi lời thương nhớ. Nhẹ lật từng trang kỷ niệm, em nghe tim mình thổn thức những rung cảm như mới hôm qua, thế mà anh đã xa em. Vầng trăng trên cao hết tròn lại khuyết, những ngôi sao đêm thắp sáng điều gì? Đêm qua, em kiếm tìm ánh sao băng, đặt bàn tay lên ngực mơ ước bóng anh quay về. Nhưng em đã chờ, chờ hoài mà chúng mình vẫn ngút ngàn xa. Đêm dần buông, bầu trời chỉ còn sắc nhạt hoàng hôn. Tiếng chim hoảng hốt đập cánh bay xa, còn vọng lại đâu đây tiếng ríu rít rủ nhau về tổ ấm. Bỗng dưng em thèm tổ ấm của riêng mình, em thèm được chăm sóc người mình thương yêu, được tất bậc mỗi buổi chiều tan sở, thèm một bờ vai để em tựa vào đó khóc lúc tủi hờn, thèm vòng tay anh ôm em lúc cô đơn. Ước mơ tưởng chừng như đơn giản đối với mỗi người con gái, nhưng giữa cuộc đời xa lạ, em biết tìm hạnh phúc ở nơi đâu khi lời anh hứa chia xa cho mặn nồng hơn trong ngày gặp lại, thế mà hai đứa mãi xa nhau. Rồi cũng yêu đương, cũng giận hờn với người con trai mà em gọi là người yêu. Thế sao mỗi lúc đối diện với lòng mình, em vẫn nhớ anh tha thiết. Em nghe tim mình rát buốt mỗi lần đi ngang qua những lối vắng quen thuộc nơi hẹn hò của đôi ta. Ai đã yêu và yêu cuồng nhiệt mới biết được cảm giác đớn đau khi phải xa người mình yêu. Như mình đang nắm hạnh phúc trong tay rồi cảm nhận cái hiện hữa ấy tan dần, tan dần thành cát bụi. Chiều ấy anh đi, em không dám tiễn chân. Em chạy vội về phía cuối hàng cây đang được nhuộm ráng chiều của hoàng hôn và khóc. Trời lại buồn, trời lại mưa, giọt mưa nào gội rửa tim em nỗi niềm đầy vơi trong đau khổ. Chết mất thôi, nếu cứ phải sống và đợi chờ trong tuyệt vọng. Em như gã độc hành ngu ngốc, vượt qua gian truân, gắng hết sức mình đi về phía cuối đường, dù biết rằng chẳng có ai chờ đợi, nơi ấy chỉ là đơn côi. Dòng sông đang nhẹ trôi về phía cuối trời, những chiếc lá nhẹ mình băng theo dòng phiêu lưu ấy. Em có giống chiếc lá không? Và phải chăng anh là con nước rong đuổi ấy. Chiếc lá và em rồi cũng vướng lại bến bờ đời, bất lực nhìn anh vợi xa tầm tay. Cuối đông, cơn gió đêm luồn qua khe cửa, chỉ cần hơn lạnh thoảng qua cũng thấy nao lòng. Em cô đơn giữa màn đêm của trời và đất, thầm nghe tim rung lên nhịp đập như những ngày hai đứa yêu nhau. Kỷ niệm như hương hoa trong ngõ vắng, như tiếng chiều về bay lên cùng sợ khói lam. Em đi giữa dòng đời, tập quen dần với cảm giác vắng anh. Với em, tình yêu chúng mình luôn là điểm tựa vì dấu lặng tình đầu vẫn sống mãi trong em.
Giờ mình xa nhau, sắc hoa cũng u buồn như vừa có cảnh chia ly. Chỉ còn mình em giữa bộn bề kỷ niệm, sắc nhạt của nắng buồn cho em nhớ anh hơn. Ngày xưa, mỗi khi trời trở lạnh, hai tâm hồn như hơi thở của nhau. Em cuộn tròn vào lòng anh, ủ tay vào tay nhau cùng mơ về một mái ấm màu hồng hạnh phúc và tiếng trẻ bi bô....Bao năm, giờ chỉ còn mình em với cô đơn. Em hoảng hốt, em sợ màu mây, sợ cơn gió thoảng qua làm bờ vai so lại. Em sợ cả cái nao lòng vì chạm phải kỷ niệm của ngày xưa. Em mãi như kẻ mộng du giữa hai bờ thương nhớ. Chiều nay, khoảng trời trước mắt em nhuộm màu u buồn, em nhớ anh như chưa bao giờ nhớ nhiều đến vậy. Chiếc lá vàng ngoài ô cửa chẳng dám lìa xa. Những cơn gió thoảng qua, có làn gió nào cho em gửi lời thương nhớ. Nhẹ lật từng trang kỷ niệm, em nghe tim mình thổn thức những rung cảm như mới hôm qua, thế mà anh đã xa em. Vầng trăng trên cao hết tròn lại khuyết, những ngôi sao đêm thắp sáng điều gì? Đêm qua, em kiếm tìm ánh sao băng, đặt bàn tay lên ngực mơ ước bóng anh quay về. Nhưng em đã chờ, chờ hoài mà chúng mình vẫn ngút ngàn xa. Đêm dần buông, bầu trời chỉ còn sắc nhạt hoàng hôn. Tiếng chim hoảng hốt đập cánh bay xa, còn vọng lại đâu đây tiếng ríu rít rủ nhau về tổ ấm. Bỗng dưng em thèm tổ ấm của riêng mình, em thèm được chăm sóc người mình thương yêu, được tất bậc mỗi buổi chiều tan sở, thèm một bờ vai để em tựa vào đó khóc lúc tủi hờn, thèm vòng tay anh ôm em lúc cô đơn. Ước mơ tưởng chừng như đơn giản đối với mỗi người con gái, nhưng giữa cuộc đời xa lạ, em biết tìm hạnh phúc ở nơi đâu khi lời anh hứa chia xa cho mặn nồng hơn trong ngày gặp lại, thế mà hai đứa mãi xa nhau. Rồi cũng yêu đương, cũng giận hờn với người con trai mà em gọi là người yêu. Thế sao mỗi lúc đối diện với lòng mình, em vẫn nhớ anh tha thiết. Em nghe tim mình rát buốt mỗi lần đi ngang qua những lối vắng quen thuộc nơi hẹn hò của đôi ta. Ai đã yêu và yêu cuồng nhiệt mới biết được cảm giác đớn đau khi phải xa người mình yêu. Như mình đang nắm hạnh phúc trong tay rồi cảm nhận cái hiện hữa ấy tan dần, tan dần thành cát bụi. Chiều ấy anh đi, em không dám tiễn chân. Em chạy vội về phía cuối hàng cây đang được nhuộm ráng chiều của hoàng hôn và khóc. Trời lại buồn, trời lại mưa, giọt mưa nào gội rửa tim em nỗi niềm đầy vơi trong đau khổ. Chết mất thôi, nếu cứ phải sống và đợi chờ trong tuyệt vọng. Em như gã độc hành ngu ngốc, vượt qua gian truân, gắng hết sức mình đi về phía cuối đường, dù biết rằng chẳng có ai chờ đợi, nơi ấy chỉ là đơn côi. Dòng sông đang nhẹ trôi về phía cuối trời, những chiếc lá nhẹ mình băng theo dòng phiêu lưu ấy. Em có giống chiếc lá không? Và phải chăng anh là con nước rong đuổi ấy. Chiếc lá và em rồi cũng vướng lại bến bờ đời, bất lực nhìn anh vợi xa tầm tay. Cuối đông, cơn gió đêm luồn qua khe cửa, chỉ cần hơn lạnh thoảng qua cũng thấy nao lòng. Em cô đơn giữa màn đêm của trời và đất, thầm nghe tim rung lên nhịp đập như những ngày hai đứa yêu nhau. Kỷ niệm như hương hoa trong ngõ vắng, như tiếng chiều về bay lên cùng sợ khói lam. Em đi giữa dòng đời, tập quen dần với cảm giác vắng anh. Với em, tình yêu chúng mình luôn là điểm tựa vì dấu lặng tình đầu vẫn sống mãi trong em.
Bài liên quan
This comment has been removed by the author.
ReplyDelete